VẬN MỆNH DO CHÍNH MÌNH TẠO, CHÍNH MÌNH TẠO, ĐƯƠNG NHIÊN CŨNG CÓ THỂ DO CHÍNH MÌNH THAY ĐỔI

VẬN MỆNH DO CHÍNH MÌNH TẠO, 

CHÍNH MÌNH TẠO, ĐƯƠNG NHIÊN CŨNG 

CÓ THỂ DO CHÍNH MÌNH THAY ĐỔI

Giảng giải: Hòa Thượng Tịnh Không
 

Mọi người thật sự hiểu đạo lý nhân quả báo ứng, tâm chúng ta bèn an, tâm an lý đắc. Chúng ta nghèo hèn có thể an phận nghèo hèn, phú quý có thể yên hưởng phú quý.

Do vậy, mấy ngàn năm qua, Trung Quốc tuy giàu nghèo chẳng đều nhau, xã hội an bình vô sự là do đạo lý nào?

Do tiếp nhận giáo hóa của Nho Gia và Phật Gia, mọi người đều hiểu nhân quả báo ứng.

Ta nghèo hèn, biết đời trước ta chẳng tu phước, chẳng hâm mộ hoặc ghen ghét kẻ phú quý, vì sao?

Kẻ ấy phú quý ắt hẳn do đời trước gieo phước, đáng nên hưởng thụ. Ta đời trước chẳng gieo phước. Ta mong hưởng phú quý, đời này phải gieo phước, tu phước cho nhiều.

Do hiểu đạo lý này, xã hội có thể ổn định lâu dài. Điều này nhằm nói rõ cầu bất đắc, trong mạng chẳng có, quyết định chẳng thể đạt được.

Đối với điều này, nếu chúng ta đọc Liễu Phàm Tứ Huấn, sẽ thấy đạo lý này rõ ràng, minh bạch. Tiên sinh Liễu Phàm gặp một người cao minh, là thầy tướng số, đã đoán định số mạng suốt đời của ông, từ lúc sanh ra cho đến ngày chết, tính sẵn ngày giờ nào ông ta sẽ chết.

Mỗi năm, ông ta được thăng chức, của cải thu vào số lượng bao nhiêu đều đoán định, chẳng sai chạy tí ti nào. Do vậy, ông ta đúng là khăng khăng một mực tin tưởng.

Từ đấy trở đi, chẳng còn có vọng niệm, vì sao?

Biết năm sau được thăng quan, đến năm sau vào lúc nào đó, nhất định được thăng chức, sang năm tiền lương của ta sẽ tăng thêm bao nhiêu, đến lúc nào đó nhất định tăng thêm.

Nếu ta mong cầu cũng chẳng cầu được. Ta muốn cầu nhiều hơn một chút cũng chẳng cầu được. Do vậy, chẳng cần suy nghĩ nữa, cũng chẳng mong cầu, an phận thủ thường. Ông ta và Hòa Thượng Vân Cốc hai người ngồi ba ngày ba đêm trong Thiền Đường, chẳng khởi một niệm nào.

Thiền Sư Vân Cốc xuống tòa, nói với ông ta: Ông giỏi quá. Ba ngày ba đêm ngồi ở chỗ này chẳng khởi một vọng niệm, chẳng phải là kẻ tầm thường có thể làm được.

Sư hỏi ông ta tu hành đã bao lâu, ông ta thưa: Con có công phu chi đâu. Mạng của con đã được người khác tính sẵn rồi, con khởi vọng niệm cũng vô dụng. Vì thế, hiển nhiên là chẳng cần phải khởi vọng niệm.

Thiền Sư Vân Cốc nghe lời ấy cười ha hả: Ta vốn nghĩ ông là Thánh Nhân, rốt cuộc đâu biết ông vẫn là phàm phu. Chúng ta gọi hạng phàm phu ấy là phàm phu tiêu chuẩn, còn như chúng ta thì chẳng đủ tiêu chuẩn.

Ông ta là phàm phu tiêu chuẩn, tin tưởng mạng vận, một miếng ăn, một hớp uống, không gì chẳng được định sẵn. Vì thế, tâm ông ta an định, chẳng có vọng tưởng, chẳng vọng cầu, hết thảy thuận theo mạng vận. Đó là phàm phu tiêu chuẩn.

Thiền Sư Vân Cốc quở trách Liễu Phàm: Vận mạng do chính mình tạo. Đã do chính mình tạo, đương nhiên chính mình có thể thay đổi, tự mình có thể sáng tạo vận mạng mới. Trước nay, cư sĩ Viên Liễu Phàm chưa nghe ai nói, bèn thỉnh giáo Thiền Sư Vân Cốc.

Thiền Sư Vân Cốc dạy ông ta phương pháp cải tạo vận mạng, dạy ông ta sám trừ nghiệp chướng, tích công lũy đức. Sau khi ông ta tu ba năm, quả nhiên sửa đổi vận mạng, số mạng chẳng còn giống như Khổng tiên sinh đã tính nữa.

Chức vị được nâng lên cao hơn so với số mạng đã định, thu nhập lại nhiều hơn số mạng đã định, vận mạng đã được biến cải rồi. Về sau, phạm vi thay đổi ngày càng to, bản thân ông ta tràn trề tin tưởng, nỗ lực đoạn ác tu thiện, đã thế, người trong cả một nhà đều làm theo.

Đó là một tấm gương rất tốt, chẳng phải là giả, mà là sự thật thiên chân vạn xác. Ai làm theo phương pháp này, sẽ nắm quyền điều khiển vận mạng của chính mình, tự mình có thể thay đổi hết thảy những gì thuộc về mình.

Đúng như Phật Giáo đã nói: Trong cửa nhà Phật, có cầu ắt ứng. Chẳng phải là cầu không được, mà là có cầu ắt ứng, nhưng quý vị phải cầu đúng lý, cầu đúng pháp. Quý vị cầu chẳng hợp lý, chẳng hợp pháp, sẽ chẳng thể có cảm ứng.

Cầu đúng lý, đúng pháp, chắc chắn là có cảm ứng, kể cả cầu vãng sanh Tây Phương Cực Lạc Thế Giới, hoặc cầu thành Phật, thành Bồ Tát đều có thể đạt được, huống hồ những thứ khác.

***