TRƯỚC KHI CHÍNH MÌNH
KHAI NGỘ, QUYẾT ĐỊNH
TUÂN THỦ LỜI THẦY DẠY
Giảng giải: Hòa Thượng Tịnh Không
Từ thời cổ, người Hoa dùng ấn chương để thể hiện sự tín nhiệm. Con dấu biểu thị chữ tín. Ở đây, con dấu ấy là thật tướng chánh ấn. Không có gì chẳng phải là thật tướng, nó hoàn toàn tương ứng với thật tướng, hoàn toàn tương ứng. Vì thế, Ngẫu Ích Đại Sư nói quyết định không sai là thị. Chúng ta học như thị đến đây.
Tiếp đến là nói về ngã văn. Ngã văn giả, văn thành tựu ngã văn là văn thành tựu, tức là văn thành tựu trong sáu món thành tựu.
A Nan kết tập Pháp Tạng thời tự ngôn, như thị pháp môn, ngã tùng Phật văn.
Khi Ngài A Nan kết tập Pháp Tạng tự nói: Pháp môn như thế tôi nghe từ Đức Phật.
Đây là nói rõ, Ngài lên tòa phức giảng nhắc lại lời giảng, trùng tuyên, chẳng phải do chính Ngài nói, mà do nghe Đức Phật đã nói như vậy. Ngã là chính mình, văn là tôi đích thân nghe, bảo đại chúng như vậy hòng chứng tín. Trong hết thảy các việc học tập và tu hành thuộc Phật Pháp, điều này vô cùng trọng yếu.
Theo lịch sử Trung Quốc ghi chép về Phật Pháp, Thích Ca Mâu Ni Phật nhập diệt, cũng là đã qua đời, cho đến nay là ba ngàn lẻ ba mươi bảy năm, lịch sử Trung Quốc ghi chép như vậy. Ngài nhập diệt năm thứ năm mươi ba đời Châu Mục Vương, tính từ khi đó cho đến nay là ba ngàn lẻ ba mươi bảy năm.
Đương nhiên người ngoại quốc cũng có căn cứ, họ nói năm nay là năm thứ hai ngàn năm trăm năm mươi bốn kể từ khi Đức Phật nhập diệt.
Trung Quốc và ngoại quốc ghi chép gần như sai lệch sáu trăm năm, chúng ta chớ nên bận tâm đến điều này, đừng nên phân biệt, chấp trước. Nói chung, tối thiểu Thích Ca Mâu Ni Phật cách chúng ta hai ngàn năm trăm năm trở lên theo cách ghi chép của người Trung Quốc.
Trong quá khứ, những vị Đại Đức trong Phật Môn Trung Quốc, kể cả Lão Hòa Thượng Hư Vân, và những vị Đại Đức thời đầu Dân Quốc, đều dùng cách ghi Phật lịch theo niên đại của Trung Quốc, tức là ba ngàn lẻ ba mươi bảy năm, đều dùng lối này.
Thời gian lâu dài như thế, những vị Đại Đức hoằng pháp và hộ pháp trải các đời, đặc biệt là những vị hoằng pháp, giảng Kinh, giáo học, họ bồi dưỡng, học tập thành công như thế nào?
Toàn là học theo kiểu của Ngài A Nan, phải biết điều này, tức là đều do giảng tiểu tòa mà thành công. Tôi đến Hương Cảng giảng Kinh Lăng Nghiêm lần đầu, suốt bốn tháng, lần đầu tiên, tôi ở đó bốn tháng, vào năm một nghìn chín trăm bảy mươi bảy, hơn ba mươi năm trước đây, nhằm lúc Pháp Sư Diễn Bồi ở nơi đấy, tôi và Ngài đã quen biết tại Đài Loan.
Các Ngài có một chiếc xe bus đi ngoạn cảnh Hương Cảng, mời tôi đi cùng, chúng tôi ngồi cùng một chỗ.
Ngài nhắc tới các Pháp Sư hoằng pháp, nói tới Phật Học Viện, vô cùng cảm khái bảo: Phật Học Viện không đào tạo nổi nhân tài.
Vào lúc ấy, còn có những vị Đại Đức giảng Kinh, thảy đều xuất thân từ giảng tiểu tòa, Ngài chỉ tôi: Kể cả ông nữa. Đúng vậy. Chúng tôi là giảng tiểu tòa, là phức giảng. Phức giảng do Ngài A Nan khởi đầu, Ngài A Nan lên tòa giảng Kinh, hoàn toàn là phức giảng lời dạy của Thích Ca Mâu Ni Phật, chẳng thể thêm vào đó một tí ý kiến nào của chính mình.
Cổ Nhân giáo học rất nghiêm ngặt, chính mình có ngộ xứ, quý vị chẳng thể giảng những gì thuộc về ngộ xứ ấy, mà vẫn phải giảng theo lời thầy, vì sao?
Huấn luyện định lực và sự khiêm hư cho quý vị, cũng là quyết định không thêm một chữ nào vào lời giảng của thầy.
Đấy là gì?
Thật thà, nghe lời.
Tới khi nào mới có thể nêu tỏ ý nghĩa của chính mình?
Khi chính mình đã có ngộ xứ, khai ngộ. Trước khi chính mình khai ngộ, quyết định tuân thủ lời thầy dạy. Trước kia, nghiêm ngặt như thế đó. Do vậy, đời nào cũng xuất hiện Cao Tăng, cao nhân, phương pháp ấy hay lắm. Nhưng trong hiện thời, dân chủ cởi mở, tự do, sẽ không thể hạn chế. Do vậy, ít người xuất hiện trong đời này, chẳng bằng quá khứ.
Vì sao?
Chẳng nghiêm ngặt như vậy.
Nghiêm ngặt thì có lợi ở chỗ nào?
Trong ấy, có tam học giới định huệ. Hiện tại, quý vị có thể tự do phô diễn ý tưởng, chính mình sưu tập tài liệu, chứ giới định huệ chẳng có.
Không có giới định huệ, sẽ biến thành gì?
Biến thành Phật học, biến thành học thuật, khác hẳn trước kia: Hoàn toàn từ giới định huệ bồi dưỡng tánh đức của quý vị. Muốn thật sự phục hưng Phật Giáo, vẫn phải dùng phương pháp cũ.
Không dùng đến biện pháp cũ, sẽ bồi dưỡng thành học giả, chuyên gia, giống như trong Đại Học hiện thời bồi dưỡng những tiến sĩ, đức hạnh thua sút rất xa.
***