AI NẤY CÓ CÙNG MỘT TỰ TÁNH,
HÁ LẼ NÀO KHÁC NHAU
Giảng giải: Hòa Thượng Tịnh Không
Lợi căn không cần. Nhưng chúng sanh trong lục đạo lợi căn quá ít, độn căn nhiều. Vì thế, nhiều Kinh Luận đều thiên về độn căn để giảng, đề xướng thâm nhập một môn, huân tu lâu dài, đấy là nói với kẻ độn căn, chẳng phải dành cho kẻ lợi căn, chẳng dạy lợi căn theo cách ấy.
Lợi căn thật sự là nghe một, ngộ cả ngàn giống như Huệ Năng Đại Sư là bậc lợi căn, trong thời gian rất ngắn, qua mấy câu, đã hoàn toàn thông đạt, hiểu rõ, thông đạt hết thảy các pháp. Độn căn cũng là như vậy, họ có thể huân tu lâu dài, mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm bèn đại triệt đại ngộ.
Vì sao căn tánh khác nhau?
Nói thật ra, ai nấy có cùng một tự tánh, há lẽ nào khác nhau. Nhưng do trong kiếp quá khứ, hoàn cảnh sống của mỗi cá nhân khác nhau, nếu bỏ sót giáo huấn của Thánh Hiền sẽ bị nhiễm dơ.
Có người bị ô nhiễm nghiêm trọng, có người ô nhiễm nhẹ hơn, chẳng phải là do đạo lý ấy hay sao?
Ô nhiễm nhẹ, căn cơ bèn nhạy bén. Ô nhiễm nghiêm trọng, căn cơ chậm lụt. Nếu suy xét cẩn thận, căn cơ lợi hay độn cũng liên quan đến đời quá khứ.
Chúng ta biết: Chúng ta luân hồi trọn chẳng phải chỉ một đời này, trong quá khứ, đường nào cũng đều đã sanh vào, mọi người đều giống như vậy, chẳng có ngoại lệ. Trong quá khứ, quý vị cũng đã làm Thiên Vương, Thiên Thần, mà cũng đã biến thành súc sanh, cũng từng đọa địa ngục, đều như nhau.
Nhưng trong lục đạo, nhân đạo rất đặc thù, nhân đạo là mấu chốt: Sanh lên Thiên Đường phải qua nhân đạo, đọa tam đồ cũng trải qua nhân đạo, thoát khỏi tam giới chứng bồ đề cũng ở ngay trong nhân đạo. Nhân đạo là mấu chốt, là cốt lõi.
Tu thiện, tu phước trong nhân đạo, đời sau hưởng báo trong Thiên Đạo. Phải nên thay một chữ trong hưởng phước cho thích hợp hơn, tức là tiêu phước.
Quý vị tu phước, phước báo ấy phải tiêu trừ, vì sao phải tiêu trừ?
Trong tự tánh không có thứ ấy, đó là ô nhiễm, chẳng thanh tịnh.
Huệ Năng Đại Sư nói: Nào ngờ tự tánh, vốn tự thanh tịnh, tội và phước đều chẳng phải là thanh tịnh, trong tự tánh không có những thứ ấy. Do vậy, quý vị tu phước báo nhiều như vậy, phải lên Cõi Trời để tiêu. Hưởng phước là tiêu phước báo.
Quý vị làm chuyện bất thiện thì sao?
Vào trong tam đồ để tiêu tội nghiệp, thảy đều tiêu trừ, bèn trở lại nhân gian, lại trở về nơi này. Nếu quý vị gặp gỡ Phật Pháp, rất khó có, quý vị vượt thoát, đấy là tình trạng thật sự trong lục đạo.
Lúc ở trong nhân đạo, đúng là tùy theo ý niệm của chính mình mà đường nào cũng đều có thể vào, nhưng quý vị ở trong đường nào mà nghiệp thuộc đường ấy chưa tiêu, sẽ chẳng thể rời khỏi đường ấy. Đó là căn khí lợi hay độn không giống nhau.
Cổ vị Tam Thừa phàm Thánh sở kiến Phật thân báo hóa, niên tuế đoản trường, thành Phật cửu cận, các các bất đồng cố Cổ Nhân nói: Tam Thừa Phàm Thánh thấy báo thân và hóa thân của Phật có thọ mạng dài hay ngắn, thành Phật đã lâu hay gần đây, mỗi người mỗi khác, đây cũng là hiện tượng có thật.
Do vậy, ta biết lời Đức Phật dạy là đúng: Hết thảy các pháp sanh từ tâm tưởng, câu này quá quan trọng. Trong hết thảy cảnh giới, nếu chúng ta thường có thể khởi lên câu này, quý vị sẽ chẳng bị cảnh giới bên ngoài xoay chuyển, mà có thể chuyển đổi cảnh giới.
***